Không ai muốn bị nhận xét rằng nhàm chán hay tầm thường. Cũng không ai mong trở thành cái bóng mờ nhạt của kẻ khác. Vì thế, con người ta khát khao sự đặc biệt. Tựa như một giấc mơ thầm kín mà rực rỡ len lỏi vào từng ngóc ngách bộn bề của tâm hồn, ước ao ấy thôi thúc chúng ta trở nên nổi bật và tỏa sáng. Thế nhưng, ở lứa tuổi học sinh, có những khi đam mê này trở nên quá to lớn, quá cường đại và lấn át đi tiêu chuẩn không thể vượt qua. Người ta gọi đó là cá biệt. Đặc biệt, hay cá biệt, liệu bạn phân biệt được không?

1. Riêng.

Nói tôi nghe xem, trong một thước phim, bạn sẽ chú ý đến ai hơn giữa vai chính nổi bật trong ánh hào quang với vai phụ mờ nhạt chỉ có thể theo sau làm nền? Và trong chính cuộc sống này thì sao? Như vậy đấy, ta luôn có xu hướng chú ý đến những điều đặc biệt, và cũng luôn mạnh khát khao trở nên đặc biệt trong mắt người khác. Nhất là trong độ tuổi thanh xuân bồng bột, hiếu thắng và tràn trề sức trẻ, ai cũng mong ước được thể hiện bản thân, được chứng tỏ cái hay, cái riêng của mình, được để lại dấu ấn không phai trong cuộc đời bề bộn này. Chắc hẳn bạn đã từng ngồi mộng mơ về một viễn cảnh không thực: Trở nên nổi tiếng và thu hút, người ta nhớ mặt đặt tên, nhận thức được sự hiện diện của bạn trong đám đông, nhìn theo bước chân bạn đi mà trầm trồ bàn tán.

Người đặc biệt, đi đâu cũng là những cái vẫy tay hào hứng và lời chào hỏi thân thiết

Tận hưởng cảm giác mình là một người đặc biệt như vậy, không thích sao? Chúng ta giống như những con đom đóm mong muốn ánh sáng của một vì sao, là chính bản thân mình theo cách đặc biệt và đậm chất riêng nhất.

2. Ngã.

Thổi một quả bóng. To lên, to lên nữa, cho đến khi nó nổ: Bùm! Có đôi khi quá nhiều không phải là tốt. Khi sự đặc biệt bị đẩy lên mức báo động, vượt quá các tiêu chuẩn mật thiết về bề ngoài cũng như đạo đức, nó trở nên tiêu cực và đáng chê. Người ta gọi đó là cá biệt. Khi con người trở nên cá biệt, tức là họ đã chẳng còn quan tâm đến quy định và luật lệ, bất chấp cái nhìn và ý kiến dư luận. Họ bước một mình trên con đường cô đơn và độc hại ấy. Ai đó bảo ngồi phì phèo điếu thuốc lá là hay ho, hoặc nghĩ rằng nhấn ga phóng xe vượt qua đèn đỏ giữa con phố tấp nập khá ngầu. Biết đâu được. Họ chấp nhận đối mặt với những thứ nguy hiểm, làm đủ mọi điều lố lăng, nhưng liệu có chịu được sức nặng từ cái liếc độc địa của thiên hạ?

Không biết từ khi nào, xung quanh họ chỉ còn ánh mắt và lời bình ác ý

Con người đối với những điều khác lạ vẫn luôn dè chừng và cẩn trọng. Chắc chắn xã hội ngoài kia không ngoại lệ, sẽ có lời phán xét, sự e ngại, tâm lý bài xích và hành động xa lánh. Thử mà xem, đau lắm đấy. Đáng sợ hơn, có một điều chúng ta gọi là “đâm lao phải theo lao“. Có nhiều người thậm chí còn không biết mình đang từ đặc biệt trở nên cá biệt. Và họ trở thành những kẻ lạc lối đáng thương, đến khi nhận ra và muốn quay đầu đã quá muộn. Sẽ rất khó để phá vỡ điều gì đã nằm trong thói quen và tính cách, càng không dễ để trở về thời điểm ta còn trắng tinh như tờ giấy, khi mà những điều là bản sắc cá nhân còn vẹn nguyên, không chút lấm lem. 

3. Nâng

“The things that make me different are the things that make me” – A. Milne đã từng nói như thế. Bạn có để ý không, khi mà thế giới có hơn 7 tỉ người nhưng chẳng có một ai hoàn toàn giống nhau? Nói cách khác, chúng ta – từng cá thể trong cuộc đời này – đều đặc biệt theo cách của chính mình. Vì vậy, bạn không cần gắng gượng hay điệu bộ để trở nên nổi bật, hãy cứ là bản thân một cách tốt nhất. Cười theo cách của bạn. Khóc theo cách của bạn. Và luôn nhớ, hãy trân trọng lấy bản sắc của mình, đừng biến tấu thêm thắt rườm rà, cũng đừng vì ai đó không thích một cách vô nghĩa lý mà vội vã che dấu, ngượng ngùng. Sống đúng với những gì mình có, không ngại thị phi ồn ào.

Vậy nên hãy cứ tự tin và là chính mình

Đặc biệt, nhưng đừng cá biệt.