Mưa, lại một ngày mưa nữa…
Nhưng mưa cũng tốt, ít nhất mưa giúp che đi những giọt nước mắt của tôi hôm nay!
Hôm nay, chủ nhật đầu tiên của tháng 3, tôi khóc… lần thứ bảy trong tháng này tôi khóc.
Khóc vì tôi cảm thấy bất lực quá, tôi mệt, tôi lười giải thích.
“Hai đứa con gái mà yêu nhau á!”
“Ê, nhìn kìa mày…”
“Bố mẹ chúng nó biết chắc buồn lắm haha”
Đó là những lời tôi phải nghe mỗi ngày. Tôi không hiểu, tôi làm gì sai vậy? Tôi yêu người khiến trái tim tôi rung lên. Tôi ở bên người tôi yêu… Vậy cũng là sai sao? Vậy là bất hiếu với cha mẹ sao?
Tình yêu đồng giới – nói gì thì nói, vẫn là một chủ đề nhạy cảm. “Gay”, “les” – những từ ngữ vốn để chỉ xu hướng tính dục của một người – điều mang tính cá nhân và luôn xứng đáng được coi trọng, nhưng giờ “gay”,“les” vẫn bị đang được sử dụng với mục đích xúc phạm, làm thương tổn một tâm hồn.
Tôi bất lực lắm. Tôi bất lực trước một xã hội nơi mà tình yêu chân chính lại bị kỳ thị đến tột cùng. Tôi bất lực trước những lời bàn tán, những ngón tay chỉ trỏ chứa đầy sự thô lỗ.
Chỉ mong một ngày, thế giới này đối xử nhẹ nhàng với chúng tôi hơn một chút. Tôi vẫn là một con người, một cô gái – với một trái tim cháy bỏng dành trọn cho một người. Tôi nào có thể kiểm soát trái tim của mình, tôi đâu nào biết trái tim mình sẽ rung động trước ai: nam hay nữ. Bởi trái tim suy cho cùng cũng là kẻ phản chủ, ở trên người mình nhưng lại rung động vì một người khác mà chẳng vì lý do gì.
16 tuổi – tôi đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời. Áp lực công việc, cơm áo gạo tiền là những thứ tôi đang chưa phải gánh vác. Vậy nên ở độ tuổi phơi phới ấy, hãy để tôi yêu hết mình một lần. Hãy để tôi nghe theo nhịp đập thật sự của con tim. Hãy để tôi ở bên người mình yêu trong yên bình.
Tôi chẳng thể bắt bạn nghĩ khác đi – nếu bạn vốn là người mang tư tưởng kỳ thị. Nhưng ít nhất hãy để cho tôi xin 2 chữ “bình yên”. Bạn có con đường của bạn, bạn có người thầm thương, nên hãy cứ làm tốt công việc của mình.
Tôi có con đường của tôi, tôi có cảm xúc, lý trí của tôi.
Tôi biết, mình yêu ai, đúng hay sai.
Vậy nên, hãy cứ đi trên con đường của bạn, đừng mỗi khi lạc lối lại tấp qua con đường của tôi buông lời đánh giá. Bạn chỉ là lữ khách qua đường, sao biết sự tình bên trong ra sao mà buông lời chì chiết, chê tôi ngu ngốc, trách tôi bất hiếu.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Bởi vì tình yêu đơn thuần thì chẳng bao giờ có lỗi.
Trời có thể mưa, có thể nắng, miễn là ta được ở cạnh nhau, mọi phút giây đều lung linh huyền ảo tựa như dải cầu vồng!”