Đã bao giờ

Bạn lặng lẽ để chiếc váy ưa thích lại giá treo, vì lo ngại cách người khác liếc nhìn cơ thể không hoàn hảo của mình.

Bạn không dám thể hiện bản thân trong cuộc trò chuyện của đám đông, biết sao được, ý kiến của mình khác với mọi người.

Bạn xây dựng cho riêng mình lớp vỏ bọc được cho là tốt đẹp nhất, để bảo vệ bản thân khỏi những săm soi phán xét của xã hội.

Đã bao giờ

Bạn trở nên quá phụ thuộc vào mắt nhìn của người khác?

CÓ MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ

Cho dù câu chuyện nhỏ này chỉ vừa mới hoàn thành trong giây lát, và tốn một cái chớp mắt để nghĩ ra. Thực ra, nó còn chẳng được tính là một câu chuyện. Nhưng dẫu sao thì, phải rồi, chúng ta có một câu chuyện nhỏ. Rằng ban đầu, từ rất xưa, thì màu sắc, chúng đa dạng và phong phú hơn bất cứ điều gì. Những cá thể độc nhất không có chút trùng lặp, nhiều như sao sáng trên trời, nhiều tựa muối tinh dưới biển. Thế nhưng, một số màu sắc trở nên bất ổn; chúng sợ sệt, và tự ti, và mất niềm tin vào bản thân. Và cho rằng mình không thể gồng gánh sức nặng từ cái nhìn, sự đánh giá, cách phán xét của thế giới này thêm một khắc nào nữa. vậy nên chúng chấp nhận từ bỏ bản sắc mình vốn có; một số biến mất, số còn lại hòa tan vào những màu sắc nổi trội hơn.

Biến mất, và hòa tan…

Và dần dần, chẳng còn ai nhìn thấy chúng nữa. 

Câu chuyện nhỏ kết thúc. 

MẦM

Đoán đúng rồi. Rõ ràng chúng ta, và những màu sắc trong câu chuyện nhỏ vừa rồi, có mối liên kết vô cùng, vô cùng chặt chẽ. Đã bao giờ, sức nặng từ cái nhìn của người khác bắt buộc bạn phải lựa chọn giữa hòa tan, hoặc biến mất chưa? 

Vì sao thế? Lần này bạn không cần đoán nữa, đổi lượt. 

Hạt giống đầu tiên gieo vào lòng tự ti và nỗi sợ hãi của con người. Thật ra, từ sâu thẳm bên trong tâm hồn chúng ta luôn tồn tại một nỗi lo lắng, đó là không được chấp nhận, hay công nhận. Từ đó vươn lên những dây leo chằng chịt, ví như tự ti về bản thân, ví như sợ hãi khi đối diện với đám đông trong khi mình khác biệt. 

Nỗi ám ảnh về hình ảnh bản thân trong mắt người khác

Và mặt khác, chúng ta cũng có cho riêng mình một vỏ bọc. Một bức tường thành kiên cố chắn lại những tổn thương có thể đến bất cứ lúc nào, một tấm thảm dày che khuất toàn bộ con người thật sự, một chiếc phao cứu sinh không chỉ dùng khi khẩn cấp. Cũng dễ hiểu thôi, khi mà không phải ai cũng có lý do đủ thuyết phục để chịu bước ra khỏi vùng an toàn của mình; và không phải ai cũng lấy đủ can đảm sẵn sàng lột bỏ chiếc mặt nạ, để cho xã hội nhìn thấy những điều bí mật. 

Vì bất kì ai cũng có bí mật và mặt tối

Thật ra, không thể bỏ qua vấn đề nghiêm trọng nhất xuất phát từ phía ngoài. Đó là tâm lý đám đông. Hiệu ứng này đã trở nên hùng mạnh đến mức đáng sợ; sự hùa theo từ những kẻ thiếu chính kiến sẵn sàng nghiền nát tiếng nói yếu ớt của một cá nhân, dễ dàng như giết con kiến.

HOA ĐỘC

Như một lẽ đương nhiên, để cho bản thân bị chi phối quá nhiều vì mắt nhìn của kẻ khác để lại những hậu quả. 

Điển hình nhất, là như những màu sắc kể trên, hòa tan hoặc biến mất. Có thể, ta sẽ bị biến thành cái bóng mờ nhạt của kẻ khác, mãi mãi sống trong cái khuôn khổ nhàm chán mà bản thân tự nguyện gán vào. Sau đó con người trở nên lu mờ, mất đi chính kiến và khả năng tự quyết định, còn xã hội thì có thêm một nhân vật quần chúng đáng thương. Có thể, chính tay ta loại bỏ những gì là bản chất của mình. Cố gắng rũ bỏ bản thân chân thật nhất, để không còn bị phán xét, săm soi. Giống như cách Cady Heron quên mất cô là ai trong quá trình nỗ lực hòa nhập với hội Plastics vậy. Ta không còn được là chính mình nữa, đến khi xã hội ngừng đánh giá, thì con người khi xưa cũng tan biến theo mất rồi.

Rồi cuối cùng, đôi mắt của chính mình lại mờ đi vì cách nhìn từ kẻ khác

Kinh khủng hơn hết, có lẽ là sự dằn vặt, nỗi hối hận. Rằng đáng nhẽ mình đã nắm bắt được cơ hội lúc đó. Rằng đáng nhẽ mình chẳng ngồi đây hồi tưởng trong nuối tiếc. Rằng đãng nhẽ mình không bao giờ nên quá chú trọng vào cách người khác nhìn nhận. Rằng đáng nhẽ…

QUẢ CHÍN

Vậy nên, nghe này.

Cứ mặc những gì mình muốn, dù cho cơ thể bạn chẳng hoàn hảo như tượng tạc. Bỏ qua ánh mắt dị và mấy lời thì thầm to nhỏ của kẻ thất bại đó nữa, tại sao không nhỉ? 

Hãy nói lên điều cần nói. Ý kiến của bản thân, cái tôi trong cuộc tranh luận, góc nhìn về một sự việc. Nói đi, và cho họ thấy con người thật của bạn.

Làm điều mình muốn, nghe trái tim kìa. Thoát khỏi vòng tròn an toàn của bản thân đi thôi.

Nhiều hơn sự tự tin, mạnh mẽ là biết lắng nghe bản thân

Nhớ rằng, đừng bao giờ quá phụ thuộc vào cách nhìn từ kẻ khác. Cuộc sống của mình, đôi mắt của mình.

Và giữ chặt màu sắc riêng trong tâm hồn nhé.