Được nể nang, được coi trọng trong cái xã hội này là điều mà mọi người hằng mơ ước. Nhưng, ngồi yên thì cũng được nể à? Không đâu, đằng sau sự nể nang ấy là biết bao những nỗ lực, những giọt nước mắt đã rơi… Tất cả thành công của hiện tại đều được đánh đổi bằng cố gắng của những lần phải đổ lệ. Phải chăng được nể, được ngưỡng mộ đang trở thành động lực cho người ta cố gắng? Có bao giờ ta tự chấn vấn bản thân, rằng liệu lệ có đáng để đổ cho cái giấc mộng háo danh không?

  1. Nể

Một sự nghiệp thành công, một bảng thành tích hoàn hảo, một người bạn đời quan tâm yêu chiều,…là những điều mà ai cũng mong ước. Và khi ai đó có được những điều đáng mơ ước ấy, thì như một lẽ đương nhiên, người ta sẽ dành được sự nể nang, ngưỡng mộ. Trong xã hội này, sự nể nang như một thước đo giá trị một con người, con người ta có thể dựa vào thái độ của đám đông mà đánh giá bạn. Bản thân tất cả đều không muốn bị tụt hậu về phía sau, nên đều sẽ cố gắng để thu hút được con mắt từ xã hội. 

Là trung tâm của cuộc nói chuyện, là nơi mà những ánh mắt nể phục đều hướng vào

Khi có được thành công, con người ta sẽ bắt đầu kể về nó, vừa để thể hiện bản thân, vừa muốn xem sự ngưỡng mộ từ người khác. Vì vậy, ai cũng cố gắng vì cái nhìn ấy, để được chú ý quan tâm, hay chỉ đơn giản là để cảm thấy bản thân có giá trị hơn.

2. Lệ

Nhưng đằng sau thành quả là sự cố gắng ngày đêm, và đôi khi là cả những giọt nước mắt. Như đã nói, ai cũng cố gắng vươn đến để được ngưỡng mộ, “lệ đổ đổi độ nể” là quy luật tất yếu. Có những người cố gắng một cách bất chấp, làm mọi thứ, mà có khi còn là những điều đáng xấu hổ để có được ánh nhìn quan tâm từ người khác. 

Vắt kiệt sức lực mà cố gắng, cứ thế giọt nước mắt bất lực lại rơi…

Làm việc từ sáng đến đêm, rồi đêm về lại thao thức, vùi trong đống tài liệu, có bao giờ ta thầm nghĩ rằng ta làm vì bản thân, vì tương lai, hay chỉ vì những lời nể nang bên ngoài? Những giọt nước mắt rơi khi mà bản thân đã quá bất lực, nhưng nào có ai biết, người ta chỉ biết đến kết quả thôi…

3. Đáng?

Và đó là lúc ta phải nghĩ rằng, trong ngần ấy ánh mắt nhìn vào ta, liệu có bao nhiêu ánh mắt là thật, hay là bao hàm cả sự chế giễu, khinh bỉ? Lòng người khó đoán, nhưng lại dễ lung lay. Hôm nay thì ngưỡng mộ ta, nhưng hôm sau lại có thể quay lưng lại.

Từ một ngôi sao, nhưng chỉ qua một thời gian lại trở thành điểm mù trong mắt mọi người

Vì vậy, đúng là phải cố gắng để được công nhận, nhưng có lẽ không phải cố sống cố chết vì vài lời khen chê đó, độ nể không hoàn toàn phải đánh đổi bằng lệ rơi. Giấc mộng háo danh là bình thường, nhưng ta không thể để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy ấy, khi mà lệ không đáng để đổ.

Bẵng đi ánh mắt từ đám đông, chỉ cần tự tin và giữ một nụ cười thôi!

Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn, ta vẫn luôn phải cố gắng, nhưng phải vì chính bản thân mình đầu tiên. Dù có được nể nang hay không, thì điều quan trọng nhất, là ta phải tự công nhận những thành quả của bản thân thay vì phải lấy lời người khác ra để đo giá trị chính con người mình.

Đúng như vậy, tự tin chèo lái con thuyền cuộc đời mình, đừng để những giọt nước mắt phải rơi một cách vô nghĩa: lệ đổ đổi độ nể, nhưng không tuyệt đối!