Đã bao lâu rồi, ta không nhớ về ước mơ thuở còn thơ bé? Đã bao lâu ta không gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống, đối diện với cảm xúc của chính ta? Sống trong vòng xoáy cơm áo, gạo tiền, con người dần phải khoác lên những chiếc mặt nạ, phải che giấu đi đứa trẻ thơ ở tận cùng trái tim… Để rồi khi cần tìm, chúng ta mới giật mình nhận ra, đứa trẻ ấy giờ đang nơi đâu?

1. Mình đã lớn thật chưa?

“Mọi người có đang hài lòng với bản thân mình không nhỉ?” 

“Làm thế nào để che đậy những dòng cảm xúc riêng ấy bây giờ?” 

“Mình có đang quá yếu đuối, mong manh không?” 

Những câu hỏi ấy ngày ngày luẩn quẩn trong suy nghĩ của tớ, vô thức trở thành thói quen từ lúc nào. Nhưng… ngẫm lại một chút. Từ khi nào việc thể hiện cảm xúc thật của bản thân bị coi là điều không nên, những cảm xúc thực sự từ trái tim lại trở thành yếu đuối? Phải chăng, chính tớ đã quá nghiêm khắc với tâm hồn nhỏ? Có lẽ, tớ đã vô hình chung khiến “tớ” bị tổn thương…

2. Nhật ký cuối năm

[29/12/2023]

Nói thực thì tớ thích học.

Hôm nay, một ngày chẳng nắng chẳng mưa. Những ngày cuối năm khiến lòng tớ nôn nao đến khó tả. Nằm vật trên giường sau một ngày mệt mỏi rồi lại tức khắc bật dậy, chuẩn bị cho tiết học sắp tới, tớ bỗng nhớ lại những mục tiêu mà bản thân đặt ra từ hồi đầu năm nay. Nhật ký à, có lẽ năm vừa rồi trôi qua… không như tớ tưởng tượng. 

Tổng kết lại một năm với bao bộn bề, tớ chỉ thấy mình mới học… học và học. Tớ chưa dành thời gian đủ nhiều để tập lại một nhạc cụ yêu thích, để dành thời gian cho những người tớ vẫn luôn yêu thương hay thậm chí chính bản thân tớ. 

Nhưng đôi khi, những kiến thức khó khiến tớ thấy bất lực…

Mọi người luôn cho rằng một đứa trẻ ngoan là khi nó học thật giỏi, đạt điểm tốt và giải thật cao; nó không được phép mè nheo hay vòi vĩnh bất cứ điều gì và để làm được điều đó… Họ đâu biết rằng, tớ đã phải từ bỏ, đánh đổi những gì.. Chính những định kiến, tiêu chuẩn kép đầy hà khắc đã gò bó, khiến tớ luôn dè chừng trước ánh mắt của người khác. Và trên hết, chúng đã ngăn cản tớ theo đuổi những sở thích, đam mê của mình.. 

Tớ không dám phá vỡ danh hiệu đứa con “ngoan”

Sẽ có những người thắc mắc rằng, chẳng phải những quy định đó đang giúp tớ biết kiểm soát, nghiêm khắc hơn với bản thân và trở nên tốt hơn từng ngày ư? Nhưng chính sự tự do trong tầm hồn mà mọi người đang kìm nén lại mới là liều thuốc chữa lành, là điểm tựa để tớ vực dậy, đó là chính bản thân tớ. Thế nên… khi điều ấy bị tước đi, tớ luôn tự hỏi mình nên sống như nào?

[30/12/2023]

Hôm nay, trời nắng. Dù là cái nắng hanh hao hiếm hoi khó tả của cuối năm như những hạt vàng giữa mùa đông ấy cũng đã khiến cho gương mặt bao người tươi tỉnh hẳn lên. Thứ ánh sáng diệu kỳ ấy làm bớt đi cái lạnh của bầu không khí, mọi người bên ngoài ai ai cũng tay bắt mặt mừng, tận hưởng hết thảy sự ấm áp mà mặt trời đem lại. 

Tớ không thích nắng, những ngày chói chang ấy khiến tớ cảm thấy bực mình. Tớ không thích cảm giác chói lọi mà mặt trời mang lại. Nhìn thấy ai ai cũng vui khiến tớ lại phải tự đeo lên chiếc mặt nạ cười cho chính mình, phải làm sao để bản thân không bị “lạc lõng”. 

Và…tự nhiên trong một khắc nào đó, tớ nhận ra mình không còn thấy vui trước những niềm vui mà thuở bé mình đã từng. Như vạt nắng len lỏi chiếu xuống mái tóc của các cô bé tung tăng tới trường trong ngày đông lạnh, những chú cún lon ton chạy theo đàn chim sẻ, như tiếng nhạc rộn ràng từ góc phố hay những đám mây hình thù kỳ lạ… Tất cả những điều đó từng khiến tớ bật cười vì sự dễ thương mà chúng mang lại nhưng bây giờ, tớ không còn thấy thích thú nữa. 

Có phải tớ đang đánh mất chính mình không?

Phải chăng càng lớn, con người ta càng vùi sâu cảm xúc, những ký ức mà mình từng trải qua và để rồi tiếng nói của con tim ấy trở nên chai sạn tự khi nào. Tớ… không muốn bản thân trở nên vô cảm như thế nữa.

[31/12/2023]

Ngày hôm nay, trời mưa. Nhật ký à, chỉ ngày mai, ngày mai thôi, khi cơn mưa qua đi, một năm mới sẽ tới. Đón chờ tớ là một hành trình mới, cuộc sống mới. Trên trang mạng xã hội, nhìn vào các bài viết tổng kết 1 năm huy hoàng của bạn bè, tớ không biết mình nên cảm thấy mừng hay như nào… 

Tớ không biết mình đã làm được gì 1 năm vừa qua.

Những ngày cuối năm buồn thật cậu nhỉ? Và mưa cũng khiến cảm xúc ấy trĩu nặng như những giọt nước rủ xuống trên lá. Không biết tớ có thấy tự hào về bản thân không nữa, khi mà chính mình đã và đang dần quên đi ước mơ của chính mình… Rằng tớ yêu âm nhạc, nghệ thuật ra sao; tớ từng muốn trở thành người như thế nào. Bỗng tớ tự hỏi không biết bản thân đã và đang cố gắng vì điều gì? Hiện tại mình đang muốn gì? Chợt tớ nhận ra, ngày cuối năm cho ta cơ hội để nhìn lại bản thân… nhưng để rồi đây cũng là lúc ta thấy được sự vô định, mất phương hướng mà mình gặp phải. 

Càng lớn, tớ càng thấy nhiều hơn những áp lực và kỳ vọng từ gia đình để rồi tự nhận ra, tớ cần vạch ra được hướng đi cho bản thân trước khi quá muộn. Tớ bỗng thấy tiếc sự hồn nhiên, vô tư như khi còn bé quá đi. Hình như tớ đã “lớn” thật rồi…

Có những lúc, tớ chỉ thấy tương lai mịt mù trước mặt.

3. Chỗ nghỉ của riêng mình

Làm người lớn thực sự là không phải điều dễ dàng. Điều đó chúng ta không thể phủ nhận. Thế nhưng, đây cũng sẽ là cơ hội để ta được bứt phá, thực hiện làm những ước mơ thuở bé của bản thân. Có những ước mơ không thể tìm lại, những cảm xúc đang dần phai mờ… Tất cả có lẽ bởi bản thân chưa dành thời gian đủ nhiều cho chính mình. Ta đang chạy theo người khác mà quên đi rằng đứa trẻ trong ta cũng cần được chăm sóc, rằng bản thân cũng đã cố gắng, vất vả nhiều rồi. 

Chấp nhận và tận hưởng, có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ?

Thay vì giấu đi, sao ta không thử chấp nhận đứa nhóc đang lớn ấy? Chấp nhận sự trưởng thành của đứa trẻ đó cũng chính là chấp nhận bản thân mình. Ta đã làm rất tốt và xứng đáng được nghỉ ngơi. Chặng đường trưởng thành còn nhiều thử thách, nên hãy để đứa trẻ bên trong chữa lành bạn nhé!

Dành khoảng lặng cho chính mình và chỉ mình thôi.