“Lights, camera, action!”

Ánh đèn sân khấu lại bật lên, hàng trăm con mắt đang đổ dồn về mình. Mình đã đủ chỉn chu chưa, còn lọn tóc nào chưa vào nếp không, áo quần có bị bẩn chỗ nào không nhỉ…?

Xin chào, tôi là một cô nàng, có thể nói là cũng có chút tiếng tăm ở trong trường. Vậy nên tôi tin chắc rằng, mỗi bước đi của tôi đều đang có rất nhiều người dõi theo, họ đều đang âm thầm quan sát, đánh giá tôi… Nó thật sự rất mệt – cái cảm giác bị mọi con mắt chăm chăm soi xét, cái cảm giác mỗi lần xuất hiện là một lần phải chỉn chu từ đầu đến chân, phải dè dặt trong từng ánh mắt cử chỉ – tất cả, đều rất mệt!

Tôi cứ luôn có cảm giác có một ánh đèn đang dõi theo nhất cử nhất động của tôi vậy.

Tôi cứ luôn sống với tâm trạng mệt mỏi, căng thẳng vì luôn phải chỉn chu một cách  hoàn hảo như vậy cho đến một ngày. Cái ngày tôi tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn, và đã vô tình làm đổ chút đồ uống lên chiếc váy của mình. Khi vào phòng tắm để sửa soạn lại, tôi đã rất xấu hổ và lo lắng tột độ bởi tôi nghĩ rằng: có lẽ mọi người ở ngoài đều đang cười nhạo mình. Lúc ấy tôi cho rằng mình chẳng khác nào một trò hề trong bữa tiệc! Tuy nhiên, tới lúc tôi bước ra, lại chẳng có một ánh mắt chê bai nào cả; có một vài nụ cười: nhưng là nụ cười hạnh phúc thưởng thức bữa tiệc chứ chả có nụ cười nào là chê bai, nhạo báng hay thích chí cả. Giây phút đó tôi nhận ra một điều, có lẽ, trước giờ, tôi đã luôn tự mình phóng đại sự ảnh hưởng của bản thân đến những người xung quanh. Khoảnh khắc đó tôi cũng dần hiểu mình không phải trung tâm của vũ trụ mà chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa thế giới bao la rộng lớn này.

Tôi đã nghĩ mọi người sẽ cười chê mình, nhưng không!

Chẳng hiểu sao từ lúc nhận ra điều ấy tôi lại thấy cuộc sống mình “dễ thở” hơn một chút. Trước giờ tôi cứ luôn nghĩ rằng có một ánh đèn sân khấu chiếu thẳng về phía mình, làm nổi bật tất cả những sai lầm, những khuyết điểm của tôi cho cả thế giới nhìn thấy. Nhưng thực chất là “thế giới” không phải luôn hướng về tôi, chỉ có tôi là tự đánh giá quá cao mức độ mà người khác nhận thấy những thay đổi của mình mà thôi.

Hóa ra, “thế giới” không rảnh soi xét từng khuyết điểm của tôi như tôi vẫn thường nghĩ…

Sự thực là ta luôn nhận thấy rõ những thay đổi trong hành vi hoặc ngoại hình của mình nhiều hơn những gì người khác thấy.

Tôi vốn quen thuộc với hành vi và ngoại hình của chính mình hơn những người khác, vì vậy nên mỗi lần ngọai hình của tôi có chút không ổn tôi sẽ ngay lập tức nhận ra nhưng những người khác thì không đâu. Chẳng hạn như có những buổi sáng tôi thức với một vài chấm mụn trên mặt, lúc ấy tôi tưởng rằng tất cả mọi người đều sẽ chú ý đến nó nhưng thực tế thì lại chả ai quan tâm đến mấy chấm đỏ ấy cả. Và thực tế thì ai chả có những buổi sáng thức dậy với vài chấm mụn xinh xinh trên mặt đúng không nào? Vậy nên mọi người không quá để tâm và soi xét mấy em mụn trên mặt bạn nhiều như bạn nghĩ đâu.

Mỗi khi bạn cảm thấy như mình đang bị ghì chặt bởi hiệu ứng ánh đèn sân khấu thì hãy luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng: người khác không “dõi theo” ta nhiều như ta tưởng đâu.

Bạn à, bạn đẹp nhất, tự tin nhất khi bạn là chính bạn. Đừng quan tâm đến cách người khác nghĩ gì về mình hay cũng đừng tự tạo áp lực lên bản thân bằng cách cho rằng mọi con mắt đều đang đổ dồn về phía mình, bạn nhé.

Giờ tôi đã tự nhủ với bản thân rằng: Hãy sống thật thoải mái để mọi việc dễ dàng hơn! 

Lights, camera, but you don’t have to act!