Năm sáu tuổi, các bạn cùng lớp em đã đọc lưu loát một cuốn truyện, em vẫn chưa phân biệt nổi mặt chữ. 

Năm mười lăm tuổi, những người bạn của em đã cầm trên tay nào là huy chương, nào là chứng chỉ ở đủ mọi lĩnh vực, em vẫn giải mãi chẳng nổi một bài toán cỏn con. 

Năm mười bảy tuổi, bạn bè xung quanh em, ai cũng xinh đẹp, tài năng, tự tin tham gia các hoạt động ngoại khóa, chỉ có mình em vẫn cứ mãi là chú vịt xấu xí ngày nào.

Nhưng em ơi, chẳng phải ngôi sao nhỏ bé nơi cuối đường chân trời vẫn không ngừng tỏa sáng kia sao…

Khi quanh em là những chòm sao rực rỡ

Ngay từ khi còn nhỏ, em đã nhận thức được việc bản thân em chẳng có gì nổi trội. Cha mẹ vẫn thường đưa em ra so sánh với một hình mẫu mang tên “con nhà người ta”. Khi ấy, em vẫn luôn tự nhủ rằng em đã rất cố gắng và em nên hài lòng với điều đó, nhưng biết sao được chứ, mỗi khi bố mẹ em nhắc đến con nhà cô A bạn mẹ đoạt huy chương vàng cuộc thi Toán quốc tế, hay con nhà chú B giành giải nhất cuộc thi piano, em lại thấy chút gì đó chạnh lòng. 

Lớn lên một chút, em có một người bạn thân tên T. T xinh đẹp, giỏi giang, lại có chút nổi tiếng. Bằng tuổi nhau thật đấy, nhưng khi T đại diện trường tham gia cuộc thi tranh biện, có trong tay chứng chỉ IELTS, quen với ánh đèn sân khấu và cả việc xuất hiện trên các mặt báo, thì em vẫn là một đứa trẻ bình thường, không có gì đặc biệt. Đứng cùng T thậm chí còn khiến em thấy mình như một cái bóng mờ nhạt của bản thể hữu hình. Đôi khi, em còn cảm thấy ghen tị với T, em tự hỏi tại sao may mắn chỉ đến với T mà không đến với em, tại sao T lại hơn em về tất cả mọi mặt?

Lúc trước bố mẹ em hay nói: “Tuổi này có ăn với học mà cũng không xong.”, khi ấy em cũng chẳng để tâm là mấy, nhưng giờ ngẫm lại, kể cũng đúng… Mỗi ngày em đều bắt gặp trên những story Facebook, Instagram của bạn bè nào là bạn X nhận được chứng chỉ dự án Y, nào là bạn M giành được học bổng du học, rồi nào là cả em N vừa học vừa kinh doanh. Chẳng hiểu sao em cứ mãi loay hoay, chẳng biết bản thân thích điều gì, giỏi điều gì. Phải chăng em thật sự kém cỏi?

“Hình mẫu lý tưởng” đôi khi trở thành gánh nặng vô hình

Ngôi sao nhỏ giữa vũ trụ bao la

Chạy theo bóng mặt trời

Chẳng biết từ bao giờ mà “con nhà người ta” đã trở thành một chuẩn mực mơ hồ mà em phải gồng mình chạy theo bằng mọi cách. Để có được bảng điểm trong mơ, em sẵn sàng chỉ dành ba tiếng mỗi ngày để ngủ. Để có được thân hình mảnh mai như những cô bạn vẫn thường được đánh giá là xinh đẹp, em không dám ăn kể cả những món em vẫn luôn yêu thích trước giờ. Để trở nên nổi bật, em chấp nhận việc dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình cho việc trau chuốt hình ảnh chính em trên những tấm ảnh kia.

Em cứ mải miết đuổi theo ánh hào quang của người khác

Ngoảnh lại…

Em đã bị cuốn vào guồng quay hối hả chạy đua với thành công của người khác từ khi nào không hay…

Nhịp dừng của vũ trụ

Thành công của một ai đó ngoài kia chưa bao giờ là thước đo chuẩn xác

Nhưng dừng lại một chút 

Em hãy thử nghĩ mà xem…

Em hãy thử nghĩ mà xem, hai chiếc xe xuất phát tại hai điểm khác nhau, vận tốc khác nhau chẳng phải sẽ đến đích tại thời điểm khác nhau hay thậm chí rằng chúng còn không hướng tới cùng một đích đến sao?

Em hãy thử nghĩ mà xem, liệu rằng em sẽ tự tin đứng trước ánh mắt cả ngàn người với chiếc váy em không yêu thích chứ?

Và em hãy thử nghĩ mà xem, có chăng một ngôi sao chuyển động chậm lại giữa vũ trụ rộng lớn thật ra cũng không phải điều tồi tệ đến vậy.

Mỗi ngôi sao nhỏ đều mang một vầng hào quang

Đừng cố gắng trở thành phiên bản hoàn hảo nhất, hãy trở thành phiên bản em hài lòng nhất

Vậy nên…

Em có thể là một cậu bé yêu thích ngôn từ, em cũng có thể là một cô bé nhạy cảm với những con số, hoặc ngay cả khi em chẳng giỏi bất kì môn học nào ở trường mà nhận ra rằng bản thân có năng khiếu hội hoạ hay hứng thú với ngôn ngữ lập trình; không sao cả, hãy cứ theo đuổi những gì em đam mê theo cách của riêng em. 

Em có thể là một cậu bé với chiều cao có chút thấp so với các bạn khác, em cũng có thể là một cô bé với cơ thể không đúng với thứ gọi là “chuẩn mực ngoại hình” hiện nay, nhưng hãy cứ ăn những gì em thích, mặc những gì em yêu, làm bất kỳ điều gì khiến em cảm thấy hạnh phúc. 

Em có thể là một cậu bé hướng ngoại yêu thích các hoạt động tình nguyện và dự án vì cộng đồng, em cũng có thể là một cô bé thích việc ngồi ở góc nhỏ quán cà phê viết nhật ký, hãy cứ làm những gì em thấy thoải mái nhất.

Bởi…

Dù rằng em có là một học sinh giỏi, tiên tiến hay thậm chí là trung bình, nhưng ít nhất em đã cố gắng hơn chính bản thân em của ngày hôm qua.

Dù rằng cơ thể em chẳng được như khắc, như tạc, nhưng ít nhất em đã yêu và trân trọng cơ thể mà cha mẹ em đã mất đến chín tháng mười ngày để tạo ra nó.

Và dù rằng em không hoàn hảo, nổi bật giữa đám đông, nhưng ít nhất em đã sống với chính bản thân em, với những điều mà em yêu nhất.

Bởi mỗi chúng ta đều mang một vầng hào quang đặc biệt

Em không nhất thiết phải trở thành em của phiên bản hoàn hảo nhất, lại càng không nhất thiết phải trở thành phiên bản giống hệt một người nào đó ngoài kia bởi em sẽ mãi mãi chẳng thể nào định nghĩa được hai chữ “hoàn hảo”. Năm tháng chảy trôi, thanh xuân ngắn ngủi, nếu em cứ mãi chạy theo bóng mặt trời thì biết đâu là đích? Vậy nên em à, mỗi chúng ta là một cá thể đặc biệt, là bông hoa dại không ngừng tỏa hương giữa thảo nguyên xanh ngát, là chú cá nhỏ chu du khắp đại dương bao la, là ngôi sao nhỏ lấp lánh giữa thiên hà vô tận, hãy cứ là chính em và nỗ lực không ngừng.

Chỉ cần em không cảm thấy hối hận khi nhìn lại sau một chặng đường dài thì bất kì lựa chọn nào của em cũng đều là đúng. 

Hãy tỏa sáng theo cách của riêng mình nhé, những ngôi sao nhỏ kia ơi!