Năm nay, có lẽ là năm đầu tiên ở Huệ, hoặc cũng có thể là năm đầu tiên với tôi, mùa hè đến bằng sắc tím bằng lăng và đỏ phượng vĩ. Hoa phượng đến, bên cạnh những niềm vui thì nó cũng là dấu hiệu cho sự kết thúc. Ba năm cấp ba, ba năm ngồi dưới mái trường Nguyễn Huệ, chỉ còn hơn mấy ngày nữa thôi, hành trình ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhiều lúc tôi vu vơ tự hỏi: “Ba năm là ngắn là dài? Liệu có đủ để tạo thành những kỉ niệm?”. Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, 1000 ngày nắng ấy, tôi đã sống trọn hết mình, sống trọn với từng khoảnh khắc nơi đây…

Nắng nhẹ, trời xanh, người bồi hồi

Tháng tư đến. Sắc trắng của hoa loa kèn tràn ngập trên khắp con phố Hà Nội. Người ta nhận ra một mùa hè nữa sắp về. Thế nhưng, với học sinh Chuyên Nguyễn Huệ, mùa hè sẽ bắt đầu bằng những ngày nắng, trong cái mùi “chua mặn” của mồ hôi. Những đợt nắng đầu tiên không quá gay gắt nhưng đủ để gieo vào lòng người một nỗi buồn man mác. Cái nắng cuối cùng ở Huệ. Cái nắng cuối cùng của đời học sinh. Có lẽ, vì vậy người ta thường muốn lưu giữ tất cả những gì ở nơi đây trước khi quá muộn. Từ những hàng ghế gỗ dài, chiếc bảng đen đến việc ngắm Huệ vào những ngày đẹp trời; từ những người bạn thân quen đến một mối tình đơn phương nho nhỏ; từ những bài giảng sâu lắng đến những người thầy, người cô tâm huyết. Chỉ còn ít thời gian nữa thôi, tất cả sẽ trở thành nỗi nhớ, thành kỉ niệm khó có thể quên. Nỗi nhớ ấy của một người đang ở nhưng cứ ngỡ như xa lâu lắm rồi tựa lời thơ Chế Lan Viên:

” Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”

Ngửa mặt lên nhìn trời, chợt thấy có chút xao xuyến. Bầu trời Nguyễn Huệ vẫn trong xanh như vậy, y như lần đầu tôi nhìn thấy. Chỉ khác, nếu ngày trước trời xanh như chào đón thì bây giờ đây, sắc trời ấy như lời chào tiễn biệt, lời chào mà bất cứ ai mỗi khi nghe cũng đều thấy lưu luyến đến lạ lùng! 

Nguyễn Huệ – nơi lưu giữ những kỉ niệm

Một ngày ở Huệ bắt đầu từ những tia nắng len lỏi qua giàn hoa trước cửa phòng bảo vệ rồi lặng im trong các lớp học. Tương tự như thế, ba năm cấp ba của tôi cũng bắt đầu bằng một ngày nắng. Nắng tháng 8 nhưng chẳng phải nắng thu. Đó là những đợt nắng cuối cùng của một mùa hè nóng bỏng. Từ những câu hỏi làm quen vu vơ đến những lời tâm sự dày, mỏng, chúng tôi cứ như thế trở thành bạn của nhau…

” Ê! Sông Hồng ơi! Tôi bị đau chân! “
” Gớm! Hôm nào đến lớp nhìn mặt tôi là kêu… Đau thế nào?”

Bằng một cách vô tình hay cố ý, cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn bắt đầu bằng những câu than thân như thế. Khi thì là đau chân, khi thì là đau bụng… nhưng dù là giả vờ hay “đau thật” thì tôi vẫn luôn nhận được một câu hỏi đầy quan tâm: “Đau ở đâu hay như thế nào?”. Mỗi lần như thế, tôi đều bất chợt cười một cái. Dưới khoảng trời xanh ấy, tôi cảm thấy mình được sống trọn vẹn nhất. Sống trọn với chính mình, với tương lai, với tâm tình của thầy, cô giáo, với một tình cảm đơn phương nho nhỏ. Chính vì vậy, nếu có người hỏi tôi: “Nguyễn Huệ trong bạn là gì?”, tôi nghĩ tôi sẽ trả lời rằng: “Nguyễn Huệ ý à! Nó là mây, là mưa, là gió, là nắng, là đủ loại thời tiết nhưng không khiến tôi cảm thấy khó chịu. Là chút vui, chút buồn, chút bâng khuâng; là mọi cảm xúc, tâm tình của một cô gái mới lớn.”

Nguyễn Huệ là những ngày mà tôi bất chợt buồn chán, bên cạnh tôi luôn có người sẻ chia. Dù người đó cũng đang có nỗi niềm, hay đang gặp những chuyện gì khó, thì ở đâu đó trong cảm nhận, bạn vẫn nhận ra nỗi buồn của tôi. Bạn bên cạnh tôi cùng khóc, cùng cười, cùng nhau giải một bài tập khó. Và cả những lúc tôi say mê ai đó, bạn vẫn luôn luôn ngồi lắng nghe. Khi thì ồ lên một cách bất ngờ, khi thì lại sâu lắng mà khuyên nhủ. Không chỉ dừng lại ở điều đó, cũng có những lúc, hai đứa cùng đi dưới sân trường, miệng lẩm nhẩm rồi cùng nói thật to: “Chỉ còn một năm rưỡi thôi đấy! Nhanh thật!”. Một năm rưỡi nữa để cho chúng tôi sống với những gì thân thương. Rồi mai sau, khi mỗi đứa một phương, cậu và tớ liệu có còn ngày, cùng nhau đi dưới ánh nắng ấy? Nguyễn Huệ là thế đấy, mang cho tôi một người bạn thật tuyệt!

Nguyễn Huệ còn là những giờ lên lớp, trong tình trạng mệt mỏi, bất chợt bài giảng của thầy cô được rút gọn một ít. Là những lúc đau đầu với câu toán khó, chúng tôi sẽ được thư giãn cùng những câu chuyện cười mà cô giáo dạy Toán kể rất hay. Mỗi ngày đến lớp, cô luôn mang lại những điều mới mẻ, những điều khiến chúng tôi trở nên hăng hái. Và Nguyễn Huệ là những bài học triết lý mà mỗi giờ văn, chúng tôi được tiếp thu. Từ những tiết học cẩn thận, tỉ mỉ, khám phá từng chi tiết nhỏ đến những tiết tự do suy nghĩ và tranh luận. Có thể, một số người cho rằng học văn rất chán nhưng đối với tôi, đó lại chính là lúc tôi cảm thấy là mình hơn, là lúc mà tôi cảm thấy, tôi không chỉ có một mình. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, không xuất sắc nhưng tôi lại được giáo dục bởi những người thầy cô xuất sắc nhất. Phải chăng đó là sự may mắn của tôi khi được tiếp xúc với những con người tài hoa nơi này?

Chuyên Nguyễn Huệ đem đến cho tôi khoảng không gian đủ rộng để ngắm nó vào những buổi sáng sớm hay những chiều muộn. Không quá rực rỡ dưới nắng mặt trời, không quá kiêu sa khi đứng cạnh những loài hoa, Huệ chỉ giản dị, mộc mạc với vẻ đẹp vốn có, chơi đùa với nắng sớm, sương mai, trầm ngâm với nỗi niềm khi ngày tàn sắp sửa. Ngày tàn, học sinh về hết, liệu Nguyễn Huệ có buồn vì thiếu tiếng cười chăng? – tôi luôn băn khoăn như thế,

Nguyễn Huệ là những sáng thứ hai tuần nào, một giọng nói quen thuộc lại vang lên khiến học sinh chẳng cần nhìn người cũng biết là ai đang nói. Người thầy ấy vừa mang vẻ nghiêm khắc của một người Bí thư vừa mang vẻ vui tính vốn có của một người giáo viên tâm huyết. Nếu để ý kĩ một chút, ta có thể thấy rằng thầy Thường luôn là người ra về cuối cùng vào thứ bảy sau khi đã giải quyết xong toàn bộ công việc của một tuần. Nguyễn Huệ luôn có những người như thế, những người luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp “trồng người”.

Nhưng hơn hết, Nguyễn Huệ còn là yêu thương và chia sẻ, là nơi chứa ắp tiếng cười hồn nhiên không vướng bận. Đó là những lúc, vừa bước chân vào cổng, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Đợi tớ với!”; là những lúc buồn được bạn bè hỏi thăm; là vào ngày sinh nhật, bước chân vào lớp, bài hát quen thuộc lại vang lên. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy vui lắm! Vui vì ít ra tôi không một mình, sự xuất hiện của tôi vẫn được chấp nhận. Nguyễn Huệ trong tôi còn là hình bóng ai đó mà tôi quen gọi là “Núi”. Bất kì lúc nào cậu ấy xuất hiện, dù đang buồn hay vui tôi cũng thấy cảm xúc của mình tốt hơn hẳn. Rồi vào giờ ra chơi, tôi thường hay đứng từ dãy nhà của mình nhìn sang dãy bên kia chỉ với hi vọng chắc sẽ gặp bóng lưng quen thuộc.

Nhiều lúc, tôi tự hỏi: ” Liệu mai này tôi có thể gặp lại cậu ấy không?” Tôi thực sự không biết câu trả lời. Nhưng tôi tin, bằng một cách nào đấy, tôi sẽ xuất hiện trong thanh xuân của cậu. Như một cơn gió thoảng qua trong những ngày mưa bão. Còn cậu, cậu sẽ trở thành một phần đáng nhớ nhất trong những tháng ngày tôi cảm thấy đẹp nhất. Nhìn thấy cậu đằng xa hay chỉ cần nhắc đến cậu thôi, bạn bè sẽ tôi trêu tôi là “Si”. Tôi mặc kệ. Làm kẻ si tình thì đã sao chứ, đời người mấy lần được si? Mấy lần được sống thật với lòng mình như thế? Mấy lần thích ai bằng vẻ trong sáng nhất có thể? Thời gian thì cứ trôi mà lòng người lại cứ vội. Sống không biết nắm bắt từng khoảnh khắc sẽ bỏ qua bao nhiêu điều đẹp đẽ trên đời. Vì vậy, tôi cứ sống thôi, sống bằng cả tâm tình là ổn!

Thanh xuân ơi! Dừng chân ở Huệ thôi nhé, được không?

Thanh xuân của mỗi người luôn đáng nhớ dù là vui hay buồn. Bầu trời của Nguyễn Huệ vẫn xanh dù có hay không có tôi ở đó. Nguyễn Huệ vẫn thế, chỉ có điều chúng ta phải lớn và phải rời đi. Có một cô bé đã từng nói với tôi rằng: “Giá mà có thể gom tất cả gió, nắng, mây trời ở đây cất vào một góc sâu trong tim thì tốt biết mấy!”. Thực ra chúng ta có thể cất nhưng vĩnh viễn, chúng ta sẽ không thể nào sống lại cùng nó một lần nữa. Một nụ cười, một ánh mắt, một cái bắt tay làm quen, dần dần hóa thành kỉ niệm của ngày đầu gặp gỡ. Chớp mắt một cái, 1000 ngày nắng cũng chỉ còn vài ngày. Vài ngày cuối cùng trước khi ta phải rời xa nó mãi mãi. Bởi vậy, Nguyễn Huệ trong tôi là nhiều thứ mà tôi chả thể nào kể hết. Sáng mai đây, nắng vẫn chiếu và bầu trời của tôi vẫn xanh. Ngoảnh đi ngoảnh lại, nắng vẫn có, vẫn chiếu nhưng bầu trời của tôi thì đã không còn nữa. Bầu trời năm mười tám tuổi ấy thực sự đã biến mất rồi!

Giữa những năm tháng quan trọng của cuộc đời, năm mười tám tuổi ấy là năm bầu trời có nhiều màu sắc nhất mà cũng rất riêng một màu. Năm mười tám tuổi là năm áp lực nhất nhưng cũng thoải mái nhất. Chính vì vậy, nếu một ngày nào đó, nếu người ta phát minh ra cỗ máy thời gian của Doraemon, cho phép con người thay đổi quá khứ, tôi vẫn sẽ chọn Nguyễn Huệ là điểm đến và chốn dừng chân của thanh xuân!